Cựu chiến binh Shiwandashan trao cho các đồng chí Phó Bá Longhuy chương anh hùng "Thập Vạn Đại Sơn". Nguồn: Tài liệu Huỳnh Tâm.
“…Hồ Chí Minh thể hiện tinh thần một chiến binh Trung Cộng nói:
"Quân đội của chúng tôi đã đến các vị trí đã ấn định trên chiến trường, vẫn
chưa nghĩ rằng sự hiểu biết các lực lượng của Chủ tịch Mao lớn hơn núi Thái
Sơn…”
Thân phận người lính đánh thuê của Trung Cộng
Tháng 6 năm 1949, quân đội Trung Cộng siết chặt vòng vây
thị trấn Trữ Minh (Yasuaki), buộc Trung Hoa Dân Quốc phải rút khỏi trung
tâm thị trấn. Tháng 7 năm 1949, quân đội Việt Minh chia thành nhiều hướng
tấn công vào thị trấn Trữ Minh (Yasuaki). Quốc dân đảng vô cùng hoảng
sợ, hầu hết quyền lực do Cộng sản địa phương thu gọn trong những ngày giành từng
tấc đất. Hơn nữa, lực lượng quân sự của Việt Minh-Trung Cộng đã sẵn sàng tấn
công cướp vùng vàng, nhưng thiếu đạn dược và thực phẩm, tạm thời chờ viện trợ từ
phía Hồ Chí Minh.
Cựu chiến binh "Thập Vạn Đại Sơn" (Shiwandashan) của tiểu
đoàn 59, trung đoàn 426, chụp ảnh lưu niệm năm 1949. Nguồn: Tài liệu Huỳnh Tâm.
Ngày 5 tháng 7 Năm 1949, Tổng Tư lệnh ban hành lệnh kết
thúc thu hồi biên giới. Trên mặt trận chỉ để lại một phần lực lượng tại
Văn Uyên (Wenyuan) đóng quân ở Nam Môn (South Gate) trong
khu vực sườn núi. Mở rộng các lực lượng quân sự cách mạng có ảnh hưởng đến
phát triển chính trị-lực lượng vũ trang, góp phần vào việc củng cố vùng giải
phóng. Cán bộ quân sự, người lính thực hiện chuyển tiếp theo tinh thần Quốc
tế Vô sản, giành được cảm tình của nhân dân Trung Quốc. Quân đội giải phóng
nhân dân Trung Quốc, đánh bại, tiêu diệt xóa sổ Quốc Dân Đảng. Chiếm được
La Hồi (罗回), Hạ Đôi (下堆), Lôi Bình (雷平), Thượng Thạch (上石), Trữ Minh (宁明), cướp được nắm chinh quyền thị trấn.
Những người lính Shiwandashan đã trải qua quá trình chiến đấu ít
nhiều chạm khắc vào ký ức, ngày nay họ đã qua đời. Nhưng trong quá khứ trên đất
Trung Quốc đã có người Việt Nam chiến đấu để bảo vệ Trung Quốc, người Cộng sản
thường gọi nhau "đất nước anh em mạnh mẽ". Mọi thứ vẫn còn sống theo
năm tháng theo từng địa danh Xẻo
Tùng, Đào Bắc Luân, Phú Lủng, Ninh Minh, Mào Lủng, Khâm Châu, Hợp Phố, Phòng
Thành, Na Số, Nà Lường, Trúc Sơn, Đông Hưng; bất cứ khi nào nhớ lại giai
đoạn này cuộc sống đã trở thành lịch sử, không có nước mắt nào nguôi vì đã mất
những phần lãnh thổ của gian sơn và tổ quốc vào tay Trung Quốc.
Những cựu chiến binh thiện chiến cảm xúc rơi nước mắt, bởi đã chứng
kiến thân làm lính đánh thuê, một chế độ giả tạo "tình anh em" vì độc
lập dân tộc hay xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam, tình hữu nghị hy sinh vì nhân dân
hai nước, những điều này không bao giờ có trong khối đế quốc Cộng sản, cho đến
ngày nay họ đã đổ nhiều nước mắt, lòng uất hận căm hờn "Bác đảng" lừa
dối họ và bán đứng dân tộc Việt Nam cho Trung Cộng. Sáu mươi bảy (67) năm đã
trôi qua (1949-2016), nhìn lại tóc đã bạc trắng, hai tay đang run rẩy, nhưng họ
cũng không thể nào quên được những năm trên chiến trường để rồi mồ phai cỏ uá.
Sáu mươi bảy (67) năm sâu, trong trái tim của đảng không còn vết tích bởi chiến
trận "Thập Vạn Đại Sơn" (Shiwandashan) bảo vệ đất tổ của Hồ Chí Minh,
toàn bộ cuộc chiến sinh động sử sách của đảng không ghi chép như một bộ phim đã
từng quên lãng sau chiến trường và giấu sự thật nội vụ Việt Minh thô bĩ cướp nước
Việt Nam.
Hồ Chí Minh thôi thúc những người lính trinh sát đánh thuê.
"Hãy thể hiện chiến đấu dũng cảm, kỹ năng xử lý kỷ luật và linh hoạt để
huy động quần chúng, không chỉ giành được tình yêu của nhân dân Trung Quốc, mà
còn những người lính Trung Quốc ngưỡng mộ chiến đấu, hy sinh, tinh thần cao quý
cho Quốc tế Cộng sản đã dấy lên sự quan tâm bốn tháng tham dự chiến tranh trên
lãnh thỗ Trung Quốc". Sáu mươi bảy (67) năm sau đó, những cựu chiến binh vẫn
còn nhớ lời mị dân của "Bác đảng" trong nhạc phẩm "Bài ca lên đường
viễn chinh" (远征之歌) của Hưng Trọng Loan
(兴仲鸾).
Những người lính đánh thuê qua bên kia biên giới để làm mồi dâng
lên "Việt Minh" và Trung Cộng, đêm đó vẻ đẹp của trăng yếu ớt không
gian yên tĩnh. Người lính đứng trên một ngọn núi nhìn lại quê hương. Quê hương
tinh tế dưới ánh trăng mờ xa, mọi người nhìn xem ở cột mốc biên giới ngày đêm
im lặng, mọi người hào hứng hét lên: "Anh chị em, đây là biên giới của nước
ta với Trung Quốc". Trên đường biên giới chỉ còn ban đêm mây đen trôi qua
thấp thoáng ngôi sao, bước chân đi vào nơi khó khăn nhất trên đất Trung Quốc tất
cả tinh thần vì quốc tế giả dối cao cả, vì sự nghiệp giải phóng nhân dân Trung
Quốc...
Đứng tại "Thập Vạn Đại Sơn" (Shiwandashan), tâm trạng của
những người lính đánh thuê miêu tả rất rõ qua bài thơ:
"... Đỉnh núi Thập Vạn Đại Sơn xa điệp trùng,
Mây phủ núi vân bay khắp trời Nam".
Tác giả Phùng Thượng Viện, người lính trinh sát mặt trận "Thập Vạn Đại Sơn" 1949. Nguồn: Tài liệu Huỳnh Tâm.
Những người lính tiến lên núi "Thập Vạn Đại Sơn" vượt
qua những hiểm trở, núi cao thâm thẳm chiều tà dương, gặp phải mưa ướt đẫm trở
thành một con chuột chết. Mọi người đã phải sử dụng chung một chiếc áo mưa, mưa
vừa lớn gặp gió lạnh rợn người, vì vậy cả đoàn quân run lạnh trong mùa hè, tất
cả phải vượt qua ngọn núi. Mặt trời bình minh vừa lố dạng, nóng như lửa, thời
tiết xấu không thể nào tránh được, cảm giác nỗi buồn ngày ra trận chiến. Riêng
"Bác đảng" cho rằng trái tim này dâng lên tổ quốc Trung Cộng chưa đủ,
một chân lý kỳ lạ.
Vừa ra chiến trận đã có người chết vội bên đường, chôn cất trong
hang động, mọi người cho rằng anh ngủ yên. Anh đã từ chối không làm thân lính
đánh thuê cho giặt Tàu, và anh để lại con đường khó khăn gian khổ cho người nô
lệ cho "Bác". Bây giờ tất cả đi theo con đường của "Bác đảng"
đã vạch ra, nếu bị tổn thương bởi những lời dối trá trong lòng yêu nước, một kiếp
sống đã bị lỡ làng cùng người thương lừa đảo, bán thân cho đảng, phục vụ nhân
dân Trung Quốc đó là chân lý cộng sản của đảng ta.[1]
Quốc Dân Đảng đóng quân tại khu vực "Thập Vạn Đại Sơn"
biên giới Việt Nam-Trung Quốc, chia ba thành phần để trị, dân làng, lực lượng
vũ trang, và chủ đất. Khi quân đội Việt Minh vượt qua núi lớn, những tàn tích của
Quốc Dân Đảng (KuoMinTang - KMT) hoảng sợ, bỏ lại các huyện
Khâm Châu (Qinzhou-钦州), Phòng Thành (Fangcheng-防城), Na Lượng (娜量), và Đông Hưng (东兴).
Hồ Chí Minh nhờ bốn mặt trận trên, Mao Trạch Đông tin tưởng sẽ cướp được Việt Nam. Nguồn: Tài liệu Huỳnh Tâm.
Chỉ huy KMT quyết định rút quân cố thủ Trúc Sơn (Takeyama-竹山), không bao lâu bị tấn công, ở đây con đường huyết mạch dẫn đến
Đông Hưng, Phòng Thành, Khâm Châu, vàNa Lượng. Thậm chí, trên một
địa bàn có đến hai quân đội Việt Minh, Trung Cộng đối đầu với kẻ thù Quốc Dân Đảng.[1]
Ngày 5 tháng 7 năm 1949, quân đội hổn hợp của hai đảng Cộng sản,
phát động một cuộc tấn công từ ba hướng tiến. Kẻ thù tuyệt vọng trong pháo đài
chống lại pháo đài của đối phương. Sau năm ngày bao vây, mặc dù quân đội ít hơn
Trúc Sơn (Takeyama-竹山) nhưng quyền lực và ảnh hưởng
rất lớn, Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đổ xô về phía trước để tiếp tục
giải phóng ba thị trấn gần Phòng Thành. Sau khi kết thúc mảng chiến tranh,
thực hiện huy động quần chúng, rút quân đội khỏi Phù Lãng (浮浪).
Ngày 12 tháng 5, Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc với sức mạnh
của một cuộc tấn công cấp đại đoàn tiêu diệt kẻ thù xung quanh thị trấn
Trúc Sơn, quân đội Việt Minh tịch thu toàn bộ vũ khí của quân Quốc Dân Đảng.
Giữa tháng 8 năm 1949, Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc bị
QDĐ phục kích thảm hại tại Khâm Châu. Vào giữa tháng 9 năm 1949, một cánh
quân đội Việt Minh tại Khâm Châu bị Trung Cộng cho xóa sổ, du kích địa phương bắt
giữ trên 100 lính đánh thuê, Việt Minh biến mất trong vùng núi Trúc Sơn.
Cuối tháng 9 năm 1949, cơ quan lãnh đạo huyện "Thập Vạn Đại
Sơn", công bố quân đội Trung Quốc chiến thắng, cùng có lệnh rút quân, chỉ
để lại một phần nhỏ quân binh thành lập cơ sở đảng, có nhiệm vụ thực hiện các
công việc chuẩn bị chiến đấu với địch tại vùng huyện Hải Trữ (Haining).
Hơn bốn tháng trên chiến trường "Thập Vạn Đại Sơn" gặp
nhiều nỗi khó khăn, cho thấy cuộc chiến hy sinh quá nhiều người lính Việt Nam,
cuối cùng quân đội cũng đã thực hiện tốt sứ mệnh vẻ vang Quốc tế Vô sản. Hành động
cụ thể lính đánh thuê hy sinh quên mình, dâng hiến cho Quân đội Giải phóng
Trung Quốc, quan trọng nhân dân và quân đội ra sức tiêu diệt du kích của địch mở
rộng mối liên kết các cơ sở trong khu vực "Thập Vạn Đại Sơn". Quân đội
của Việt Minh cũng đã đánh bại một trung đoàn của Quốc Dân Đảng, buộc địch phải
rút lui, giải phóng đượchàng chục thị trấn và làng mạc Sổ Na (娜数), Na Cẩm (Na Jin-娜锦), Lượng Na (娜量), Giang Bình (Jiang Ping-江平), Sửu Tổng (丑总), Đồng Cổ (同鼓), Quyển Chúc (圈祝), Mạo Lưỡng (Mao cả-瑁俩), Đông Hưng (东兴), Phòng Thành (Fangcheng-防城), quan trọng nhất mở rộng vùng
"Thập Vạn Đại Sơn".
Trung Cộng chiến thắng rực rỡ, chiếm luôn biên giới Viêt Nam do Hồ
Chí Minh hỗ trợ. Trong quân đội có một số lính bị thương, một số lính chi tiêu
trong cuộc chiến, xương trắng của hai anh em (VM-TC) vẫn đang chôn vùi trong đất
biên cương "Thập Vạn Đại Sơn", lính đánh thuê hy sinh gấp bội không
thể tránh khỏi.
Hồ Chí Minh và các Tướng lĩnh Trung Cộng thay mặt Bộ Tư lệnh chung
chiến dịch biên giới "Thập Vạn Đại Sơn" thăm mặt trận tuyên bố:
"Chiến đấu dũng cảm của quý đồng chí kích động lòng tôi vui mừng, trong
khi chiến đấu quý đồng chí tôn trọng nghiêm ngặt kỷ luật, hoàn thành nhiệm vụ
quốc tế, để có được tình yêu thương và quý mến của nhân dân Trung Quốc. [2]
Mọi người hô vang: "Quân đội Giải phóng Nhân dân Việt Nam, mặc
quần áo màu nâu, mặc một chiếc mũ miệng bò, tuyệt đẹp... "[3]
Hồ Chí Minh truyền đại lệnh: "Thập Vạn Đại Sơn" rằng:
"chiến thắng quân sự là quan trọng, nhưng chiến thắng chính trị quan trọng
hơn. Giai đoạn khó khăn này có lẽ kinh nghiệm đủ thể hiểu được ý nghĩa của những
người xác định được chiến tranh. Bộ Tư lệnh biên phòng Quảng Tây, Vân Nam CPC
và quân đội Việt Nam cùng chiến đấu, duy trì mối quan hệ gần gũi. Quân đội
cách mạng Việt Minh-Trung Cộng hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau chiến đấu chống
lại quân đội Quốc Dân Đảng và quân đội thực dân Pháp".
Cựu chiến binh Shiwandashan trao cho các đồng chí Phó
Bá Longhuy chương anh hùng "Thập
Vạn Đại Sơn". Nguồn: Tài liệu Huỳnh Tâm.
Ngày 27 tháng 3 năm 1949, khu vực quân sự biên giới Quảng Tây và
Quảng Đông, chỉ huy phó Lê Hán Uy (Li Hanwei-黎汉威) Lữ đoàn 3 quân đoàn 20 và 21
vũ trang tinh nhuệ đánh vào thành trì chiến lược Mang Nhai chiến thắng bất
ngờ. Móng Cái thiệt mạng trong cuộc chiến này hơn 60 người, bắt 141 người
và tịch thu 81 cối, 3 bazookas, 3 khẩu súng máy hạng nặng, 13 súng máy hạng nhẹ,
300 súng ngắn, 3 radio, và mở trại giam thả một số tù nhân cách mạng Việt Nam.
Sự thật đơn giản, Hồ Chí Minh đảng viên Trung Cộng luôn có hành vi
thiết thực và cụ thể trung thành với "Mao đảng". Hồ Chí Minh thể hiện
tinh thần một chiến binh Trung Cộng nói: "Quân đội của chúng tôi đã đến
các vị trí đã ấn định trên chiến trường, vẫn chưa nghĩ rằng sự hiểu biết các lực
lượng của Chủ tịch Mao lớn hơn núi Thái Sơn, trong thời gian đó chúng tôi có
nhiệm vụ gìn giữ vững chắc và đóng cửa ngăn chặn quân QDĐ ở khắp mọi nơi, quân
đội được chia thành nhiệm vụ bảo vệ phòng ngự không cho đối phương xâm nhập tấn
công".
Huỳnh Tâm
Chú thích:
[1] cn.qdnd.vn
[2] 胡伯伯和总司令部的嘱咐. "勇于战斗,严尊纪律,完成国际任务,获得中国人民的爱戴和帮助".
[3] "越南解放军,穿棕色衣服,戴牛嘴帽子,打得非常……"