Biên Giới Việt Nam-Trung Quốc.1979-2010 - Kỳ 16 (Huỳnh Tâm)

Chiến lũy Trung Quốc trên lãnh thổ Việt Nam

“...gần đây ông xin giải ngũ để làm phó thường dân, thế mà Thiếu tướng còn ác độc hơn, tiễn đưa ông ấy bằng thuốc độc về với Diêm Vương...”
Buổi sáng hôm nay, trong lớp sương mù có những sợi nắng lưa thưa, cũng là lúc chúng tôi vừa đến đầu làng 189, trên đường làng đã có nhiều người ra nương rẫy, sau lưng với cái gùi mây lúp xúp vụt qua, vài người còn xoay người nhìn theo xe, cũng có người vẫy tay chào thân thiện.

Nhất Biến cho xe đổ trước nhà của Lều Hà Chính, chúng tôi xuống xe bước vào nhà, cánh cửa bằng gỗ vẫn còn đóng then cài, Nhất Biến đưa tay lên gỏ vào cửa ba tiếng, có tiếng từ trong nhà vọng ra giọng nói càu nhàu :
─ Có việc gì thế, hẹn trưa nay, bây giờ tao không thể tiếp ai cả...

Nhất biến tự lắc đầu, rồi đáp:
─ Cát Thuần về đây có tiếp không ?

Từ sáng sớm, người dân trong làng đã đi lao động ngoài nương rẫy, còn tên Tàu cộng nguyên là chủ nhà 189 đang ngủ chưa thức dậy, tính của y đủ chứng tỏ cho sự quan liêu, cửa quyền đã từ lâu được di truyền trong tủy của người Hán, Lều Hà Chính vội vã chạy ra nói:
─ Thưa đại ca, em không biết anh về, xin lỗi, chờ em mở cửa.

Chúng tôi nhìn thấy thân thể của y quá phục phịch nặng nề, lòng ngẫm nghĩ:
─ Mới làm được một chức hành chính Chủ nhà làng 189 nho nhỏ mà thân hình đã như thế này, thảo nào người Việt tị nạn nơi đây lao động vất vả không đủ ăn no, người dân phải chịu đe búa của y, nếu ngày nào đó y được thăng cấp phụ trách đặc khu người Việt tị nạn tại Vân Nam thì phải biết sự bạo tàn của y không khác nào một bạo chúa Đặng Tiểu Bình.

Một lúc sau Lều Hà Chính ăn mặc chỉnh tề, ra mở cửa, thưa:
─ Thưa quý đại ca, hiền tỷ kính mời vào nhà, em sẽ chuẩn bị điểm tâm theo hương vị của làng.

Lều Hà Chính vừa nhớm chân chạy, Nhất Biến gọi :
─ Này hiền đệ đi đâu vội thế ?
─ Thưa đại ca, đệ đi mời 2 hiền tỷ, Trang và Mỹ Châu ạ.
─ Tốt lắm, nhớ đi, về nhanh, chúng tôi không chờ lâu đâu nhé ?
─ Dạ...

Y vội vàng ra đi, mới nửa cây hương, từ xa đã thấy chị Trang, Mỹ Châu và tên Chính, cả ba người đống hối hả đi đến, vào nhà còn tiếng thở nhè nhẹ. Tôi vội hỏi chị Trang:
─ Mấy hôm nay chị và Mỹ Châu thế nào?

Mỹ Châu trả lời:
─ Mấy hôm nay thấy khoẻ nhiều cũng nhờ ông chủ nhà làng dùng người đúng lúc đúng nơi, bà con trong làng có đôi phần thoải mái, tuy bà con lao động cực khổ, nhưng bù lại từ nay trong làng có cuộc sống lạc quan hơn trước, tôi xin thay mặt bà con đa tạ ông chủ nhà làng.

Lều Hà Chính đáp:
─ Cảm ơn hai chị khen, quả thực tôi cũng đã làm nhiều việc tốt cho bà con trong làng, từ đây về sau tôi nhất định làm tốt hơn. Thưa quý vị cho phép tôi đi xuống nhà dưới chuẩn bị làm thực đơn điểm tâm.

Chị Trang không thấy anh Phó Như Bá, và anh Hứa Bông Linh, chỉ thấy có một phụ nữ ngồi trước mặt Nhất Biến. Tôi biết ý của chị Trang liền giới thiệu :
─ Thưa chị Trang và Mỹ Châu, đây là em họ của Tâm, tên Tú Hiền cựu ký giả báo Điện Tín.

Và tôi giới thiệu tiếp:
─ Còn chị và bạn gái kết nghĩa thời thơ ấu tên Trần Thị Trang và Tạ thị Mỹ Châu.

Mỹ Châu, chị Trang cúi đầu chào:
─ Thì ra chị em mình cùng một nhà, đồng cảnh ngộ, biết nhau thế mới thấy cuộc sống là quí, chúng ta cũng có một khung trời sống hạnh phúc riêng, phải không em Tú Hiền?
─ Dạ, em có nghe anh Ba nói về hai chị và còn nhiều người bạn khác cũng đang sống tại biên giới này, mong mỏi một ngày nào đó ba chị em mình sống bên nhau.

Chị Trang đáp:
─ Chị cũng có ý tưởng như em .

Mỹ Châu, chị Trang phụ, Tú Hiền với Lều Hà Chính xuống nhà dưới làm điểm tâm, còn chúng tôi đi tắm, làm vệ sinh cho thân thể sạch, bởi mấy ngày không được tắm. Sau 20 phút chúng tôi ngồi vào bàn, buổi điểm tâm thịnh soạn, có ăn, có nói thì chuyện nào cũng vui, tuy nhiên buổi điểm tâm này hơi khó nuốt xuống cổ họng vì mỗi miếng ăn trong đó chứa sự khổ đau của người Việt tị nạn, bà con trong làng lam lũ còng lưng phơi nắng, tay nứt nẻ theo dòng đất khô, mặt nám bởi đếm từng mùa ngũ cốc, dù thất mùa hay được mùa, bà con trong làng cũng phải dâng lên cho Lều Hà Chí những thứ sản phẩm tươi ngon nhất, nay chúng tôi có ăn dù ngon miệng cũng sót xa trong lòng, trước khi ăn chúng tôi đồng "xá ba xá" để nhớ ơn mọi người.

Đương nhiên tôi có vài suy nghĩ:
─ Không thể nào xá ơn tên Lều Hà Chính, vì y không cùng dân tộc Việt, y sống trên đất Việt theo chân bành trướng, đã từng đày đọa bà con trong làng, nay y có hứa "quả thực tôi cũng đã làm nhiều việc tốt cho bà con trong làng, từ đây về sau tôi nhất định làm tốt hơn" cũng chỉ đôi lời xã giao, đã là Hán có bao giờ thực tâm theo lời hứa!

Buổi điểm tâm chưa tàn, bỗng Lều Hà Chỉnh nói:
─ Nghe bên bộ chỉ huy Sư đoàn 189 đồn đãi rằng ông Đại tá Hoa Chí Cường bị ám sát, chết hồi đêm hôm qua, đã chở thi thể của ông ấy về quê hồi trưa cùng ngày, hiện nay người đảm nhiệm tên Thiếu tướng Lương Quang Liệt (梁光烈).

Nhất Biến xám người, liền đứng lên chào mọi người và hối tôi cùng Tú Hiền:
─ Chào tất cả mọi người chúng tôi phải đến đó gấp, thằng Lương Quang Liệt không lạ gì với tôi, y rất lưu manh. Lều Hà Chính à, nhớ ăn ở hiền lành với đồng bào mình nhé, chị Trang và Mỹ Châu còn ở đây ngày nào thì phụ công việc xã hội cho bà con của mình, tất cả cố gắng đoàn kết để sống, thằng Lương Quang Liệt rất lưu manh, có thể làng này sẽ di chuyễn đi nơi khác lúc ấy rất khổ vì phải làm lại từ đầu, à này chú Lều Hà Chính nhớ tránh xa y nhé, liên hệ đến y là không còn đất sống, hãy chú ý lời của tôi.

Lều Hà Chính ngơ ngác hỏi:
─ Em, tưởng Hoa Chí Cường là người ác nhất, khi y chết em vui mừng, không ngờ lại gặp tên ác hơn, thế là khổ đến nơi rồi, em sẽ vận động chuyển công tác khác, chứ ở đây có ngày thấy ba tấc đất có xác mình.
─ An tâm, đừng sợ chết, tôi sẽ tìm cách nếu có dịp, nói vài câu với Lương Quang Liệt là chú Chính an toàn. Thôi chúng tôi tạm biệt chào tất cả.

Chúng tôi lên xe trực chỉ về hướng Sư đoàn 189, từ làng đến Sư đoàn 189 không xa, nhưng thấy trên mặt Nhất Biến có vẻ âu lo, tôi trấn an:
─ Nhất Biến à, có điều gì không an tâm hả ?
─ Đúng vậy, chúng ta đang ngồi trên xe riêng của Hoa Chí Cường, bởi vậy thằng Lương Quang Liệt buộc phải để ý chúng ta, tôi sợ Viên Dung và cô Tú Hiền bị liên lụy.

Tôi nói cương quyết:
─ Con đường mình đi chính đạo thì há sợ ai, nếu chết thì chết chung.
─ Riêng tôi thì không chết, nhưng sợ hai người liên lụy, chết vô cớ mới là phiền.

Tú Hiền đáp:
─ Tám năm trước không chết tại trận chiến biên giới, thì hôm nay có chết cũng tốt thôi, khi anh Ba không sợ thì em gái nào biết sợ, anh Nhất Biến à, chúng ta còn nhiều hy vọng để sống đừng bi quan không tốt, hãy chui đầu vào địch mới sống.

Nhất Biến an tâm hơn nói:
─ Quả nhiên Tú Hiền lạc quan thực, tôi ngưỡng mộ sự can đảm của anh em mấy người.

Từ xa chúng tôi thấy trên không trung có một phi cơ trực thăng loại Z, lượn qua một vòng rồi đáp xuống khu vựt Sư đoàn 189. Nhất Biến nói:

─ Có thể một vị tướng nào đó trong CPC đi kinh lý nơi vùng biên giới này chăn? Nhất Biến miệng nói tay lái, cho xe vào Bộ tư lệnh Sư đoàn, xe dừng lại trước xưởng cơ khí cách máy bay 80 mét, Nhất Biến xuống xe thấy Lương Quang Liệt liền đến trước mặt, đưa tay lên ngan chân mày, đứng nghiêm trang chào:
─ Chào Thiếu tướng, hình như Thiếu tướng vừa đến bằng phi cơ trực thăng, chúc Thiếu tướng mạnh khoẻ ?

Lương Quang Liệt bộ mặt hơi cau có, không trả lời mà chỉ gật đầu lấy lệ, tên tướng Lương Quang Liệt vẫn nghiêm chỉnh đang đối diện với một người đứng bên phải, đầu không đội mũ kết, đồng phục quân nhân nhưng ngực phơi trần, khoe bày bụng phệ, trên cầu vai không có một quân hàm nào cả, thế mà tên Lương Quang Liệt có vẻ lo âu. Họ đang tranh luận điều gì đó, sự hiện diện của Nhất Biến xem như đem đến cho Lương Quang Liệt khó chịu, vì Nhất Biến biết rất nhiều về cá tính của Liệt, bởi đời làm tướng của y nhờ mua danh, bán chức, cậy quyền, và tìm đủ mọi thủ đoạn để lên loan, ngoài ra Lương Quang Liệt còn có sở trường thượng đội hạ đạp không tha thứ một ai khi y muốn, y không có bạn bè tâm giao, vì nguyên nhân đó cũng có thể Hoa Chí Cường bị đoản mệnh trong tay của Lương Quang Liệt.


Đặng Bình Ánh (邓平映) đang chất vấn Thiếu tướng Lương Quang Liệt (梁光烈). Ảnh: Nhất Biến

Sau khi chào tên Lương Quang Liệt, thấy tình hình căng thẳng Nhất Biế liền xoay lưng bỏ đi về hướng xe BJ-212A. Nhất Biến mời:
─ Mời anh Viên Dung và Tú Hiền xuống xe, chúng ta cùng nhau vào Câu lạc bộ của Sư đoàn giải khát nhé ?

Chúng tôi rảo bước đi về hướng Câu lạc bộ, từ xa vọng lại hai tiếng gọi thật lớn:
─ Sư phụ…. đi đâu đó, em là Tư Minh đây.

Chúng tôi xoay lưng lại thấy tay của tên Hán ngực trần bụng phệ, tay phe phẩy, miệng gọi :
─ Sư phụ, chờ em với ?

Chúng tôi, ba người nhìn mặt nhau tự hỏi:
– Ai là Sư phụ của y.

Tôi vừa đi, suy nghĩ:
─ Tiếng gọi vừa rồi hơi quen không thể nào, cách đây 10 năm về trước, thân người của y ốm yếu, nước da ngâm, hai nữa y là người Việt Nam 100%, lẽ nào Tư Minh ngày nay với một thân hình béo phì như tướng tham nhũng Trung Quốc. Y không khác nào kẻ anh chị giang hồ đang đứng trước Thiếu tướng Lương Quang Liệt, không thể nào…. Tuy người ta thường nói:
– Người nhằm người, tên nhằm tên" đó là lẽ thường tình của thế gian, ở Trung Quốc này không phải là nơi đất sống của Tư Minh, y cũng như tôi là cùng ?

Chân tôi cứ bước theo Nhất Biến và Tú Hiền, bỏ mặt tiếng kêu Sư phụ ở phía sau lưng, có tiếng chân chạy theo, đúng là y chặn trước mặt tôi, nói nhỏ:
─ Sư phụ, em là Tư Minh đây mà, sư phụ quên em rồi hay sao? Em nhớ sư phụ lắm, cách đây 2 năm em công tác ở Sài Gòn cố tìm sư phụ để hậu tạ, tình cờ hôm nay hội ngộ ở đây. Y luôn miệng hỏi:
– Thưa sư phụ, còn hai vị này à ai vậy?

Đột ngột hội ngộ với Tư Minh, và cái chết của Đại tá Cường cũng như sự hiện diện tên Hán Thiếu tướng Lương Quang Liệt, trong đầu óc quên những người chung quanh. Tôi giới thiệu:
─ Xin lỗi em Tư Minh, vì mãi mê vui mừng cho nên anh quên giới thiệu, người đồng phục Jeans Levi's bạn thân, đồng nghiệp bút hiệu Cát Thuần, còn đây là cô em họ tên Tú Hiền nguyên ký giả của Điện tín, mọi người làm quen nhé? Tôi ỏi tiếp:–  À em hậu tạ tôi cái gì?

Tư Minh giới thiệu:
─ Ký giả Cát Thuần là một nhân vật lớn trong làng báo chí Quân ủy, em đã nghe tên, nay mới có dịp gặp mặt rất mong mỏi chúng ta là bạn, riêng tôi tên là Đặng Bình Ánh (邓平映), tên Việt Nam là Nguyễn Tư Minh, nay xin kết bạn cùng quý anh chị. Xin lỗi sư phụ cho phép em thưa thực, 15 năm trước em sống bằng nghề Taxi tại Chợ Lớn, Sài Gòn chỉ là giả, một hôm vô tình gặp được sư phụ, ân nhân. Từ ấy đời sống của em thăng hoa hơn, quan trọng nhất sư phụ hướng dẫn và khuyến khích sáng tác ảnh nghệ thuật và còn tặng một cái máy ảnh Nikon F2 mới.

Y nói chưa hết lời, tôi cắt ngang không cho y kể tiếp :
─ Chú em kể chuyện cũ hơi nhiều, tình nghĩa chỉ chúng ta biết đừng thổ lộ ra ngoài, nay tái ngộ thể hiện tất cả lòng thành đó là nghĩa, còn những việc cũ hãy quên đi, những gì đối sử với nhau ở thời gian trước, chẳng qua tôi có đời sống sung túc, một thời tôi đã đi qua và nay mất tất cả tính giao thiệp bình thường. Nhân đây xin hỏi chú em có thể cho anh biết được không? Em đang làm việc gì ở Trung Quốc?
─ Thưa sư phụ khó trả lời lắm, cũng như em không hỏi sư phụ làm việc gì ở biên giới này? Tuy nhiên có ngày sư phụ sẽ biết tất cả về em. Thưa sư phụ cho em nói đôi lời này?
─ Nói việc gì mà trịnh trọng thế ?
─ Sư phụ, có một lần em không có tiền đóng cho chủ xe Taxi, sư phụ đứng ra bảo lãnh, thử hỏi làm sao quên được cử chỉ ấy. Đến hôm nay, tự dưng gặp sư phụ ở đây, mong mỏi đã đến đúng là ngày vui mừng vô hạn, em xin gửi sư phụ tấm thiệp này để dễ liên lạc với nhau, sư phụ đừng quên nhé? Nhân dịp xin mời sư phụ và nhị vị đi cùng tôi đến đây?

Tôi vờ hỏi:
─ Thế thì cậu đến đó làm gì, đi với chúng tôi vào câu lạc bộ vui hơn, à người đứng trước mặt cậu là ai vậy ?
─ Em đang làm công tác khẩn với tên Thiếu tướng Hán, Lương Quang Liệt về vụ án Đại tá Hoa Chí Cường, chết trong tay của y.
─ Em có biết xe Jeep Trung Quốc BJ-212A, đằng kia là của ai không ?
─ Dạ biết, của Đại tá Cường.
─ Em có cần chất vấn những người sử dụng xe BJ-212A không ?
─ Thưa không cần vì đã tìm ra thủ phạm rồi ạ! Xe BJ-212A chỉ là sự vô tình.

Tôi không muốn người ngoài để ý cách xưng hô của Tư Minh:
─ Tư Minh hãy chú ý, từ hôm nay cẩn thận cách xưng hô với nhau, gọi tôi bằng anh Viên Dung, còn cậu là (邓平映), có như vậy sẽ an toàn hơn, nhớ nhé?
─ Dạ ...

Chúng tôi đi về hướng của Thiếu tướng Lương Quang Liệt đang đứng, vừa đến nơi Đặng Bình Ánh giới thiệu:
─ Thưa, Thiếu tướng, người này là sư phụ của tôi tên Viên Dung, ký giả Nhất Biến và ký giả Tú Hiền là bạn của tôi. Tôi vâng lời sư phụ, mời Thiếu tướng vào văn phòng của Bộ chỉ huy Sư đoàn để đối thoại, và tôi lấy tư cách Đại tá đặc ủy viên của Quân Ủy đến đây chất vấn Thiếu tướng, tôi mong mỏi Thiếu tướng thành thực trong vụ án này!

Thiếu tướng Lương Quang Liệt vẫn đứng yên tại chỗ, lắng nghe Đại tá Đặng Bình Ánh đặc ủy viên của Quân Ủy đang phán đôi lời như ban ân lệnh, trên nét mặt của Lương Quang Liệt lấy lại phong độ Thiếu tướng, mời :
─ Kính mời sư phụ cùng đại tá và nhị vị ký giả vào văn phòng dùng trà.

Chúng tôi bước chân theo đoàn tùy tùng tên tướng Hán, vào đến văn phòng chủ khách phân ngôi, ngồi vào vị trí, đặc biệt hai tên tướng tá Hán ngồi đối diện, Thượng sĩ cần vụ 儒家Khổng Ban, bưng lên một khay trà nóng, Nhất Biến chào:
─ Thượng sĩ 儒家Khổng Ban khoẻ chứ ?
─ Dạ khoẻ ạ.
─ Tôi đề nghị chúng ta đừng uống những chung trà này, tôi sẽ cho biết sau. Nói tiếp:
‒ Đại tá Hoa Chí Cường qua đời, lúc ấy Thượng sĩ 儒家Khổng Ban cũng đã tận mắt thấy diễn biến xảy ra thế nào rồi, xin trình bày nguyên sự kiện nhé?
─ Dạ, như mọi buổi sáng tôi làm điểm tâm và pha trà cho Đại tá, không biết tại sao, sau khi điểm tâm Đại tá bất tỉnh rồi đi luôn! Tôi có báo cấp cứu nhưng không cứu được!
─ Thời gian bất tỉnh, và cấp cứu có những ai hiện diện ?
─ Khi ấy tôi thấy Thiếu tướng Lương Quang Liệt hiện diện từ lúc bất tỉnh và đến khi cấp cứu.
─ Thế thì Thiếu tướng Lương Quang Liệt thăm viếng Sư đoàn khi nào ?
─ Dạ, Thiếu tướng Lương Quang Liệt đến từ chiều ngày hôm trước.

Đặng Bình Ánh cắt ngang lời hỏi của Nhất Biến và lời đáp của tên Thượng sĩ:
─ Mỗi ngày Đại tá Hoa Chí Cường điểm tâm những gì, do ai làm thực đơn ?

Tên cần vụ Thượng sĩ đáp:
─ Đại tá Hoa Chí Cường điểm tâm mỗi buổi sáng, do tôi làm thực đơn, như cháo thập cẩm, sữa đậu nành, bánh mì, uống trà Vân Nam, mọi thứ chính tôi chọn lựa và mua lấy.


Cháo thập cẩm, sữa đậu nành, bánh mì. Ảnh: Nhất Biến.

Đặng Bình Ánh hỏi tiếp:
─ Thế thì Đại tá Hoa Chí Cường ưa thích uống trà thương hiệu nào ?
─ Dạ thưa, thương hiệu trà Vân Nam, xuất xứ Tây Tạng, ưa thích nhất là bánh trà nhỏ để trong hộp thiết.
─ Hộp trà đã uống hiện giờ còn bao nhiêu bánh trà ?
─ Dạ thưa còn 5 bánh trà.
─ Thế thì anh đem ra cho tôi một hộp trà còn nguyên, cùng hộp còn 5 bánh trà.
─ Dạ, em đi lấy ra liền.

Đặng Bình Ánh ngó vào mặt Thiếu tướng Lương Quang Liệt hỏi:
─ Theo suy nghĩ của Thiếu tướng, Đại tá Hoa Chí Cường có thể bị ngộ độc từ thức ăn hay là bị bệnh tim?
─ Việc này tôi không thể biết được vì nó thuộc về chuyên môn.

Thượng sĩ Khổng Ban, đem ra một hộp trà cũ còn lại 5 bánh, và một hộp trà mới có dấu khằn niêm phong, thưa:
─ Thưa, Đại tá, đây là những thứ trà mà Đại tá Hoa Chí Cường thường dùng điểm tâm mỗi buổi sáng.
─ Thượng sĩ là một cần vụ chu đáo và thân cận với Đại tá Hoa Chí Cường, thế thì phải biết phương thức pha trà, cũng như người thưởng thức trà ?

─ Dạ, đúng vậy.
─ Thượng sĩ có thể cho biết cách pha trà được không?
─ Dạ thưa được ạ. Lúc pha trà phải có sẵn sàng ấm trà, thố trà sứ màu trắng, nắp úp thủy tinh, đun nước thật sôi. Trà và nước tỷ lệ 1:50 (3g trà, 150ml nước) sẽ thấy trong thố trà bung bọt lên như nước bia, vốn nước đã sôi, nó nhanh chóng rửa sạch trà (đánh thức trà), dỡ nắp úp thủy tinh ra, khói trà sẽ bốc lên thơm ngát, lúc này hưởng dụng trà mới đúng hương vị.


Năm bánh trà còn thừa, và một hộp trà mới, vừa mở ra chưa dùng. Ảnh: Nhất Biến.

Đặng Bình Ánh hỏi tiếp:
─ Tôi nhờ Thượng sĩ nấu một ấm nước thật sôi, mỗi thố cho vào một bánh trà thừa này, pha vào 5 thố trà để chúng tôi hưởng dụng. Xin nhờ anh Nhất Biến phụ pha trà với Thượng sĩ Khổng Ban.

Mọi người đồng hiểu Nhất Biến giám sát việc pha trà, riêng Thiếu tướng Lương Quang Liệt chỉ biết ngồi chứng kiến về phương thức điều tra của Đặng Bình Ánh, nói:
─ Thưa ngài Thiếu tướng, lát nữa đây 5 thố trà sẽ được chia cho Thiếu tướng, anh Viên Dung, anh Nhất Biến, cô Tú Hiền và Thượng sĩ Khổng Ban đồng hưởng dụng.

Xem ra Đặng Bình Ánh đã thông suốt qui luật pha trà của Khổng Ban, cũng như người thưởng thức trà, còn Thiếu tướng Lương Quang Liệt, nghe qua mấy lời nói của Đặng Bình Ánh phải cứng lưỡi, bởi tiếng phán ra từ Đặng Bình Ánh không khác nào cửa tử mà Thiếu tướng Lương Quang Liệt đang chuẩn bị thăm viếng thần chết, trên nét mặt tức khắc biến sắc. Đặng Bình Ánh đọc được trong suy nghĩ của Thiếu tướng Lương Quang Liệt, đến đây Đặng Bình Ánh đã chứng minh được hung thủ đang ngồi trước mặt, nói:
─ Thưa ngài Thiếu tướng, tôi đưa ra đề nghị uống trà như vậy có tàn nhẫn lắm không?
─ Tôi hiểu câu nói của Đại tá, nhưng mà chết một lúc đến 5 người như vậy không cần thiết!
─ Thưa ngài Thiếu tướng, tại sao lại chết đến 5 người được, chỉ một người thôi.
─ Đại tá có biết không 5 bánh trà đó là độc dược, uống vào sẽ chết tươi!
─ Thì ra ngài Thiếu tướng đã tự thú nhận là hung thủ à. Tuy nhiên nếu ngài không uống thì chính tôi phải uống thay cho ngài?

 
Ngày nay (2012Lương Quang Liệt(梁光烈chân dung hàng đầu) là một trong 9 vị Bộ Trưởng Quốc Phòng Trung Quốc, thành viện Quân ủy trung ương Trung Quốc. Nguồn: Quân sử Trung Quốc. Cung cấp: Nhất Biến.

Thiếu tướng Lương Quang Liệt không ngờ người ngồi trước mặt là một cao thủ độc dược, cũng là Tình báo của CPC, chuyên viên khai thác những vụ án tinh vi. Thượng sĩ cần vụ Khổng Ban, và Nhất Biến bưng lên một khay trà nóng, mời mọi người tự chọn cho mình một thố trà, thố trà vừa đặt xuống bàn trước mặt mỗi người.

Đặng Bình Ánh mời :
─ Kính mời Thiếu tướng dùng trà trước, rồi lần lược đến từng người.

Thiếu tướng Lương Quang Liệt đương nhiên đã biết độc dược trong 6 bánh trà, bởi chính tay ông trao cho một Quân báo thuộc hạ, tìm mọi cách tráo trà vào cửa hậu đình của Đại tá Hoa Chí Cường, bánh trà số một đã đưa Đại tá Hoa Chí Cường nhập thổ, nay còn lại 5 bánh trà được Đặng Bình Ánh chia cho 5 người hiện diện trong phòng khách của Bộ chỉ huy Sư đoàn.

Cử chỉ của Thiếu tướng Lương Quang Liệt không hài lòng, từ chối uống thố trà:
─ Đa tạ, xin lỗi vối Đại tá Đặng Bình Ánh, tôi không quen uống trà Vân Nam.
─ Nếu như Thiếu tướng từ chối thố trà này, thì tôi nhờ vài con chó uống hộ cho ngài vậy?

Đặng Bình Ánh liền nhờ Khổng Ban, tìm 5 con chó, cũng may Sư đoàn có Trung đội Quân khuyển, Nhất Biến hiểu ý đi lấy 5 muỗng canh. Khổng Ban dắt vào 5 con chó rất khoẻ, Nhất Biến liền hành động, mỗi thố trà lấy một muỗng canh cho chó uống, chưa đến 3 khắc giờ, 5 con chó lăn ra chết tại chỗ không kịp tru lời cuối.

Chó lăn ra chết tại chỗ vì trà pha chế có độc dược. Ảnh: Nhất Biến.

Đặng Bình Ánh ngó vào mặt Lương Quang Liệt thay lời cảnh cáo:
─ Thiếu tướng đã hiểu chưa ? Dù bí mật đến đâu cũng phải lộ ra ánh sáng, trừ phi nào có bao che, khi ấy mọi người mới không biết, hiện trước mặt của Thiếu tướng đã có đến 6 người hiểu nguyên nhân từ đâu đưa đến vụ án này!

Thiếu tướng Lương Quang Liệt ngạc nhiên, đôi mắt chăm chú nhìn vào thố trà, chịu phục và thú tội:
─ Thưa, Đại tá Đặng Bình Ánh, mọi chuyện đã trải ra ánh sáng, chính tôi gây ra vụ án này, cũng vì háo chiến tranh, tôi đã có nhiều lần đề nghị với Đại tá Hoa Chí Cường tiến quân trở lại vào sâu biên giới, chiếm lĩnh các núi cao nhất làm phương tiện kiểm soát các tỉnh biên giới của Việt Nam, từ đó chúng tôi bất hòa đưa đến sự chết của Đại tá Hoa Chí Cường, tôi đinh ninh trong độc dược trà không ai khám phá được, sau khi thành công đích thân tôi xin lệnh xua quân chiếm những vị trí núi cao chiến lược của Việt Nam.

Đặng Bình Ánh nói:
─ Thiếu tướng điên rồ rồi, vì quân hàm cho cá nhân mình mà hy sinh một nhân tài, theo đánh giá của CPC, tuy là một Đại tá nhưng ông ấy điều binh khiển tướng với tư cách Trung tướng, binh hùng tướng mạnh nhờ tư cách không dựa vào quyền lực và thủ đoạn, ưu điểm khác khi ông ấy ngoài mặt trận đã từ chối quân hàm Thiếu tướng và gần đây ông xin giải ngũ để làm phó thường dân, thế mà Thiếu tướng còn ác độc hơn, tiễn đưa ông ấy bằng thuốc độc về với Diêm Vương! Bây giờ Thiếu tướng làm cách nào để gỡ tội ám sát đồng đội?

Lương Quang Liệt gật gù đáp:
─ Thưa, Đại tá, bây giờ tôi hiểu ra thì đã hết đường binh rồi, kẻ trong cuộc cờ thì tối, người ngoài thì sáng, tôi mong mỏi Ngũ vị ân nhân (Đặng Bình Ánh, Viên Dung, Nhất Biến, Tú Hiền và Thượng sĩ Khổng Ban) tha tội lầm lỡ, sau khi cuộc điều tra này không bị phát hiện, đương nhiên tôi sẽ hậu tạ xứng đáng, vô điều kiện, và tôi hứa sẽ về Côn Minh làm hậu sự cho Đại tá Hoa Chí Cường.

Đặng Bình Ánh đáp:
─ Điểm then chốt cằn hy sinh một người đã nhận tiền thù lao của Thiếu tướng, trừ được hậu hoạn này thì mọi chuyện sẽ được như ý. Điều thứ nữa Thiếu tướng không động binh thì hợp lòng quân binh, và sống thanh bạch như Đại tá Hoa Chí Cường, về Ngũ ân nhân, nên thăng cấp cho Thượng sĩ Khổng Ban và tiếp tục công tác cần vụ cho Thiếu tướng, nay chúng tôi gồm Đặng Bình Ánh, Viên Dung, Nhất Biến, Tú Hiền không lên tiếng hay viết nhật ký về nội vụ này, nói một cách khác không cần hậu tạ.

Đặng Bình Ánh cầm lên thố trà chuẩn bị uống, mọi người ngạc nhiên. Thiếu tướng Lương Quang Liệt liền đưa tay chặn lại thố trà, nói:
─ Anh không nên uống thố trà độc dược này.
─ Thiếu tướng an tâm, khi thố trà còn bốc khói và nóng hổi, nó tự biến thành độc dược, lúc thố trà nguội lạnh thì chất độc biến mất, kể cả mùi vị của hương trà cũng không còn nữa.

Đặng Bình Ánh uống một hơi hết thố trà, 5 phút sau vẫn bình an, mọi người thán phục kiến thức về chất độc của Đặng Bình Anh. Thiếu tướng Lương Quang Liệt nói:
─ Quả nhiên khi nãy, tôi không thể tin lời nói của Đại tá, bây giờ Đại tá đã chứng minh tuyệt diệu, thố trà không còn chất độc, thế nhưng tôi vẫn không dám uống thố trà. Từ hôm nay tôi xin hứa cùng quý vị sẽ thực hiện không sai một điều nào, và tôi sẵn sàng tiếp nhận những đề nghị có lợi cho quý vị, nhân dịp này tôi mong mỏi xin kết thân cùng quý vị được chăng ?

Đặng Bình Ánh đáp:
─ Chúng tôi tin tưởng sự kết thân hôm nay, và trước mắt chúng ta hẹn gặp nhau tại Côn Minh, tham dự hậu sự của Đại tá Hoa Chí Cường.

Nhất Biến hỏi:
─ Thưa Thiếu tướng có thể cho tôi mượn xe BJ-212A và tài xế, chở chúng tôi đến thành phố Lâm Thương (临沧), từ đó chúng tôi lấy tàu Hoả về Côn Minh.

Thiếu tướng Lương Quang Liệt đáp:
─ Cát Thuần cứ tự nhiên, bào giờ khởi hành ?
─ Ngay bây giờ.

Đặng Bình Ánh mời:
─ Mời quý vị đi cùng tôi, vì phi cơ còn chỗ.

Tôi liền đáp:
─ Cảm ơn em Minh, tôi thích đi tàu Hoả để xem phong cảnh và đồng nội của đất nước Trung Hoa.

Chúng tôi từ giả, chào tạm biệt mọi người và Sư đoàn 189, xe chuyển bánh, Đặng Bình Ánh, Thượng sĩ Khổng Ban vẫy tay hẹn tái ngộ tại Côn Minh. Xe chạy về hướng thành phố Lâm Thương.

Paris, 21/07/2012
Huỳnh Tâm